TÔI HỌC ĐƯỢC RẰNG:
“Đừng quá chăm chú vẻ hào nhoáng bên ngoài”.
* * * * *

Sống trong một xã hội chú trọng vẻ bề ngoài, đôi khi chúng ta không
tránh khỏi hâm mộ vẻ lộng lẫy hào nhoáng của người khác, và canh cánh
trong lòng khiếm khuyết của bản thân mình.
Dựa vào những quan sát
trong nhiều năm, tôi phát hiện không có cá nhân nào là thập toàn thập
mỹ. Mỗi một người đều có khiếm khuyết hoặc ít hoặc nhiều về một phương
diện nào đó…
- Có cặp vợ chồng rất yêu thương gắn bó nhau, thích
làm việc bác ái, siêng năng đi viếng những nơi linh thiêng, mở miệng là
nói toàn việc phúc đức, nhưng họ lại không thể có được một mụn con.
-Có người được xem là mệnh tốt, đa tài đa nghệ, nhưng trên đường tình lại trắc trở chông gai.
-Có người gia tài bạc tỷ, nhưng con cái lại bất hiếu; có người vận mệnh tốt, nhưng một đời đầu óc lại trống không.
Sinh mệnh mỗi người đều có chỗ thiếu sót, dù có muốn hay không, điều đó vẫn sát cánh bên cạnh chúng ta như hình với bóng...
Trước đây tôi cũng căm ghét chỗ khiếm khuyết của bản thân mình, nhưng
bây giờ tôi đã có thể rộng lòng chấp nhận nó như một phần trong tôi, bởi
vì tôi đã thấy rõ được sự khiếm khuyết trong sinh mệnh con người. Chúng
ta dường như ai ai cũng đều có một tảng đá trên lưng, vậy nên lúc nào
cũng đừng quên nhắc nhở bản thân cần phải biết khiêm nhường, phải hiểu
biết yêu thương.
Nếu như không có khổ nạn, chúng ta sẽ trở nên
kiêu ngạo, nếu như không có tang thương, chúng ta cũng sẽ không dùng
tình thương để an ủi những người kém may mắn.
Tôi cũng tin rằng, đời
người không nên trọn vẹn quá, lưu lại một khoảng trống để cho vận may
hướng đến người khác, thiết nghĩ đây cũng là một điều tốt đẹp. Bạn không
cần phải có đầy đủ mọi thứ, nếu bạn có đủ mọi thứ, liệu bạn có còn lo
người khác sẽ ăn gì hay không?
Khi tôi thể nghiệm được rằng mỗi
một sinh mệnh đều có khiếm khuyết, tôi đột nhiên không muốn so sánh ganh
tỵ với người khác một cách vô vị nữa, trái lại tôi càng biết trân quý
hết thảy những gì bản thân mình đã có.
Vậy nên, chớ nên quá
ngưỡng mộ kẻ khác, bạn hãy nghĩ về những ân điển mà ông trời ban tặng
cho mình, khi đó bạn sẽ phát hiện rằng những gì có được còn nhiều hơn
rất nhiều so với những gì bạn không có.
Còn bộ phận thiếu sót đó,
tuy đáng buồn thật, nhưng lại cũng là một phần trong sinh mệnh của bạn,
hãy chấp nhận và thiện đãi nó, cuộc đời của bạn sẽ vui vẻ rộng lượng
hơn rất nhiều.
Nếu như bạn là một con trai, bạn có đồng ý chịu đủ
cái khổ trong đời để tạo nên một viên ngọc trai quý giá cho đời? Hay chỉ
lựa chọn sống một cuộc sống an nhàn thoải mái nhưng vô vị?
Nếu
như bạn là một con chuột, bạn đột nhiên nhận ra mình đã bị nhốt trong
chiếc lồng sắt, và có một miếng bánh thơm phức ở ngay trước mặt, lúc
này, liệu bạn có ăn miếng bánh đó hay không?
Con heo đất ban đầu
đều là đồ gốm, hễ đựng đầy tiền rồi, thì sẽ bị người ta đập bể; nếu như
có một con heo đất như vậy, lại không có tiền bỏ vào, cứ mãi làm “ngói
lành” cho đến hôm nay đã trở thành một món đồ cổ đắt giá, thử hỏi bạn
muốn làm loại heo đất nào?
Mỗi khi bạn nghĩ đến câu hỏi này thì
hãy ghi lại câu trả lời, đến khi câu trả lời không còn thay đổi nữa, đó
cũng chính là lúc bạn đã trở nên chín chắn hơn rồi đó. Có thể muộn,
nhưng xin bạn hãy tin rằng, có người đến khi về bên kia thế giới vẫn
không tìm được câu trả lời. Và họ, vẫn cứ mãi lang thang tìm những thứ
không có thật...
- - - - -
PHAN VĨNH
(Sưu tầm & Biên tập)